Trong một xã hội ngày càng phân tán, gửi thư là một hoạt động cứu hộ cho những người muốn gửi lời chia sẻ, nhớ lưu, hoặc chỉ là để gửi một mảnh tinh tinh của trái tim. Tuy nhiên, khi nói đến "gửi thư bắc", có một câu chuyện đặc biệt, khó tả, và hết sức thú vị.

Tại một bến xe nhỏ, biên giang của Nam Bộ, có một người phụ nữ tên là Thúy. Cô ấy là một người gửi thư bình thường, nhưng không hề bình thường với việc gửi thư bắc. Thúy có một thói quen kỳ quặc: gửi thư cho những người bên Bắc, mặc dù cô ấy không bao giờ đặt chân đến phía Bắc.

Thúy khởi nguồn từ một gia đình hạnh phúc, nơi mỗi ngày đều là nơi gặp gỡ vui sướng. Cô ấy có ba anh em và mỗi khi họ trả về nhà từ trường, chúng sẽ chia sẻ những câu chuyện hài hước và sâu sắc về cuộc sống ở phía Bắc. Những câu chuyện về quán rượu hào nhoáng, quán cà phê yên bình, và cả những câu chuyện về những người bạn thân, đều là những ức rối cho Thúy. Cô ấy muốn gần hơn với Bắc, muốn nghe những câu chuyện khác khỏi quê hương.

Một ngày nọ, Thúy đặt một thư trên bàn nhà. Thư này không được gửi cho ai cụ thể, mà là cho "tất cả những người ở Bắc". Thúy viết trên thư: "Xin lỗi vì tôi không thể đến thăm bạn, nhưng tôi muốn chia sẻ với bạn một chút ân tình của tôi. Tôi hy vọng bạn sẽ có một ngày tươm tàu." Thư được gửi bằng đường bưu điện, hướng bắc.

Tiêu đề: Từ Nam Đến Bắc: Một Quy Trình Gửi Thư Bất Ngờ  第1张

Thời gian trôi qua, và thư của Thúy bắt đầu rải rác khắp các góc của Bắc. Nó lan sang các quán cà phê nhỏ, quán rượu tinh tế, và thậm chí là các căn nhà của những người bình thường. Mỗi lần có thư từ Nam đến, những người Bắc đều cười mỉm, hứng thú. Chúng ta dường như đã có một bạn mới từ xa xôi, mỗi thư là một câu chuyện mới.

Một lần nữa, Thúy đặt thư trên bàn. Nhưng lần này, cô ấy viết: "Tôi muốn gửi cho bạn một hạt hạt ước mơ. Hãy lấy chúng làm hạt hạt giống, trồng chúng vào đất mình và hãy chờ kỳ họa của mùa mưa." Thư này cũng được gửi bắc.

Cách đây vài tháng, một câu chuyện khác khả dĩ bắt đầu xoay voluớt ở Bắc. Một người bạn thân của Thúy từ phía Bắc đã收到了thư. Ông ta là một nông dân bình dân, sống trong vùng đất mạnh mẽ và hoang sơ. Ông ta lấy những hạt giống từ thư của Thúy, trồng chúng và chờ kỳ cảnh mùa mưa. Chỉ sau vài tháng, ông ta thấy cây cối trồng của mình tràn ngập hoa hồng tươi tốt. Ông ta cười rạng ráng khi nhìn thấy hoa hồng này, như thể là một tấm lá khắp thế giới liên kết hai bên Bắc Nam.

Thúy không bao giờ biết rằng thư của cô ấy đã mang lại những gì cho Bắc. Những thư đơn giản của cô ấy đã tạo ra một dòng dòng tình cảm giữa hai vùng lãnh thổ xa lánh. Mỗi thư là một cầu nối, mỗi câu chuyện là một nét tường ghi sâu vào lòng người khác.

Cách đây vài năm sau, Thúy và một đoàn khách từ Bắc đã có mặt tại quê hương của cô ấy. Họ mang theo hoa hồng màu tươi tốt từ Bắc, hoa hồng màu sắc của niềm hy vọng và tình bạn. Họ chia sẻ với Thúy những câu chuyện về cuộc sống ở Bắc, về những ngày tháng yên bình và những kì hoảng loạn. Mỗi câu chuyện là một khối đá nhỏ xây dựng nên cầu nối giữa hai vùng lãnh thổ xa lánh nhau.

Thúy cười rạng ráng khi nhìn thấy hoa hồng màu tươi tốt trên bàn nhà. Cô ấy biết rằng dù không bao giờ đặt chân đến phía Bắc, nhưng tâm hồn cô ấy đã đến với họ rồi. Cái gì có thể so sánh với tình bạn? Cái gì có thể đo lường được sức mạnh của một thư gửi bắc?

Trong suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suất... (vẫn tiếp tục với câu chuyện về Thúy và những thư gửi bắc), chúng ta thấy rằng gửi thư bắc không chỉ là một hoạt động gửi văn bản qua đường bưu điện; đó là một cách duy nhất để gửi lời chia sẻ, lòng yêu thương và niềm hy vọng giữa hai vùng lãnh thổ xa lánh nhau. Mỗi thư là một con dấu tích minh chứng cho niềm tin rằng dù xa cách xa sách, chúng ta vẫn có thể gần nhau trong tâm hồn.