Mỗi khi tôi nhớ lại những giờ thơ ấu của mình, một trò chơi cụ thể, một phim hành động đặc biệt, luôn đứng đầu danh sách những điều tôi yêu thích nhất. Đó là một trò chơi không có tên cụ thể, nhưng nó đã gắn liền với tôi từ những ngày tôi chơi với bố tôi trên chiếc bàn tối tối của phòng ngủ.
Bố tôi là một người yêu thích phim hành động. Mỗi tối, khi mọi người khác đã ngủ yên, chúng tôi hai vẫn ngồi bên cạnh nhau trên chiếc bàn tối tối, với một chiếc màn chinh nhỏ trên tay, và một bộ phim hành động đang phát trên TV. Bố tôi cho tôi những bài học sống, những câu lạc quan tâm đến tâm trí của tôi, và một trò chơi đặc biệt.
Trò chơi đó là "Tìm Kiếm Cảnh Sát". Bố tôi là cảnh sát, tôi là kẻ phạm tội. Mỗi lần chúng tôi bắt đầu trò chơi, bố tôi sẽ mặc áo khoác cảnh sát và lấy chiếc màn chinh nhỏ để bắt bắt tôi. Tôi sẽ mặc một áo sơ mi và một quần jeans để trốn tránh. Trò chơi bắt đầu với bố tôi hét lên: "Cảnh Sát đến đấy! Kẻ phạm tội, bỏ tay ra!" Tôi sẽ cất mắt và chạy như thể bị sát hại, cố gắng trốn khỏi bố tôi. Bố tôi sẽ theo đuổi, gõ cửa, gọi tắt cửa sắt. Tôi sẽ chạy đến cửa ra ngoài, bước lên mái nhà, rồi chạy xuống dốc. Bố tôi sẽ theo sau, gõ cửa mái nhà, gọi cảnh sát. Tôi sẽ chạy vào bụi, rồi chạy vào bụi nữa. Bố tôi sẽ gõ cửa nhà láng, gọi cảnh sát. Tôi sẽ chạy vào bụi nữa nữa.
Trò chơi này có vẻ đơn sơ, nhưng nó là một trò chơi đầy ảm ải và hấp dẫn. Tôi yêu thích cảm giác bị bắt bớ, bị đuổi theo, bị gục ngã. Tôi yêu thích cảm giác bất an và sợ hãi. Bố tôi yêu thích cảm giác đuổi bắt kẻ phạm tội, cảm giác thống trị và an tâm. Trò chơi này là một cách để chúng tôi hai giao tiếp với nhau, để chúng tôi hiểu nhau hơn một chút.
Một lần nữa, bố tôi hét lên: "Cảnh Sát đến đấy! Kẻ phạm tội, bỏ tay ra!" Tôi cất mắt và chạy như thể bị sát hại. Bố tôi theo sau, gõ cửa, gọi tắt cửa sắt. Tôi chạy lên mái nhà, rồi xuống dốc. Bố tôi gõ cửa mái nhà, gọi cảnh sát. Tôi chạy vào bụi, rồi chạy vào bụi nữa. Cuối cùng, bố tôi bắt được tôi và chúng tôi đứng yên trên chiếc bàn tối tối với một nụ cười mãi mãi.
Trò chơi này đã kéo dài suốt nhiều năm tháng. Mỗi khi tôi nhớ lại nó, tôi cảm thấy như thể mình đang ở tuổi thơ ấy, ngồi bên bố tôi trên chiếc bàn tối tối với một bộ phim hành động đang phát trên TV. Trò chơi này đã tạo nên những kỷ niệm ấm áp và thân thiết giữa chúng tôi hai.
Tuy nhiên, khi tôi lớn lên và rời khỏi nhà, trò chơi này dần dần ngừng được chơi. Bố tôi cũng già đi và không còn nhiều sức lực để đuổi theo tôi. Tôi cũng không có thời gian để quay trở lại với trò chơi đó. Một trò chơi đơn giản như vậy dường như đã mất trong cuộc sống busya của chúng ta.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi nhớ lại trò chơi này, tôi vẫn cảm thấy một nỗi nhớc nhớc ấm áp. Trò chơi đó là một nét ấn tượng của tuổi thơ của tôi, là một nét ấn tượng của những giờ thơ ấu mà tôi đã mất. Trò chơi đó là một nét ấn tượng của tình yêu của bố tôi với tôi, là một nét ấn tượng của những giờ thơ ấu mà chúng ta đã chia sẻ với nhau.
Một lần nữa, tôi ngồi bên bố tôi trên chiếc bàn tối tối với một bộ phim hành động đang phát trên TV. Tôi nhớ lại trò chơi "Tìm Kiếm Cảnh Sát" và cảm thấy nỗi nhớc nhớc ấm áp trong lòng mình. Tôi nói: "Bố ơi, chúng ta hãy chơi trò chơi đó một lần nữa." Bố tôi cười mỉa ma�: "Được rồi con." Chúng ta ngay lập tức bắt đầu trò chơi với nụ cười mãi mãi trên gương mặt nhau.
Trò chơi "Tìm Kiếm Cảnh Sát" không phải là một trò chơi đơn giản hoặc phổ biến. Đó là một trò chơi đầy ảm ải và thân thiết giữa hai người yêu thích nhau. Trò chơi này cho thấy rằng dù cho cuộc sống có thể thay đổi rất nhiều, những kỷ niệm ấm áp và thân thiết giữa chúng ta không bao giờ biến mất.